[HP GGAD] Ta muốn nổ tung trường học
Tác giả: ccabxyz
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại https://harrypotter0723.wordpress.com/
Vui lòng không RE-UP!
Chương 74
“Vậy là mi đã quyết định sẽ lén vào phòng Hiệu trưởng?” Ông pháp sư tóc vàng mắt xanh trong bức tranh thở dài, “Ta biết mi sẽ không làm chuyện gì tốt đẹp mà. Bên ngoài ngoan ngoãn, bên trong ngang bướng. Nhưng người như mi sao có thể chấp nhận nề thói cũ?”
“Cảm ơn lời khích lệ của ngài.” Albus ngồi trên mặt bàn trong một phòng học bỏ trống, chân đạp thành ghế, “Phòng Hiệu trưởng ngoại trừ mật khẩu còn có phòng hộ gì nữa không?”
“Sao mi lại cho rằng ta biết chuyện đó?” Ông pháp sư trong bức tranh giảo hoạt nháy mắt, “Chắc mi cũng biết những bức tranh treo trong phòng Hiệu trưởng đều là các Hiệu trưởng đời trước. Một pháp sư không tên không họ như ta lấy đâu ra tư cách để vào đó.”
“Có thể ngài chưa từng vào phòng Hiệu trưởng.” Ngón tay thon dài của Albus đan vào nhau, đặt dưới cằm, “Nhưng chắc chắn ngài biết.”
“Ta thật sự hoài nghi mi có thể sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật với người trong tranh hay không.” Ông pháp sư cười khổ, “Nhưng chuyện đó thật quá tà ác. Sử dụng Lời Nguyền Tra Tấn với bạn học… Đủ để bị đuổi học.”
“Arcturus ấy hả?” Albus bình thản nói, “Muốn nó bị đuổi học không khó, một khi sự việc vượt quá khống chế, tôi không chút nghi ngờ ngài hiệu trưởng sẽ dùng con trai để đổi lấy vị trí của mình ở trường học. Việc tôi muốn làm bây giờ là xác nhận một việc ở trong phòng lão.”
“Hiếm có học trò nào dám nghĩ đến việc vào phòng Hiệu trưởng thám hiểm.” Ông pháp sư trong tranh nói, “Nhưng đúng là đã từng có… Ta nhớ năm trăm năm trước từng có một học trò bị bắt quả tang khi đang cố gắng hạ độc vào ly rượu của Hiệu trưởng ngay trong phòng Hiệu trưởng, nó đã bị đuổi học ngay sau đó… Ba trăm năm trước, vào thời điểm ta đang học trong trường, một học trò được xác nhận là đang luyện tập Pháp Thuật Hắc Ám trong phòng Hiệu trưởng… Bởi vì nó đánh lừa được bùa chú bảo vệ trong phòng Hiệu trưởng, sau đó cũng bị đuổi… Vậy là bây giờ đến lượt mi hả?”
“Bùa chú bảo vệ kia là gì?” Albus không trả lời mà hỏi ngược lại.
Ông pháp sư lẳng lặng nhìn Albus.
“Nhóc.” Ông ta mềm giọng nói, “Đừng mạo hiểm… Ta biết về sau mi sẽ đạt được thành tựu vẻ vang, thậm chí còn vượt xa bất cứ pháp sư nào ta từng biết, chỉ cần mi ngoan ngoãn, làm một học trò ngoan ngoãn bề ngoài. Albus, đừng để lại vết nhơ cho mình.”
“Như vậy tôi sẽ để lại vết nhơ trong lòng mình.” Albus nói, “Tình huống hiện tại rất đơn giản, hiệu trưởng Black và giáo sư Dippet, tôi phải chọn một.”
“Để bọn họ tự cạnh tranh đi!” Ông pháp sư lớn tiếng nói, “Mân thuẫn giữa các giáo sư liên quan gì tới học trò? Hơn nữa gần đây hiệu trưởng Black rất cảnh giác… Sau khi mi đánh Choáng ông ấy.”
“Lão sẽ càng dò xét các giáo sư hơn.” Albus nói, “Nhất là giáo sư Merlot, nếu như trong số giáo sư có người đủ khả năng phá vỡ bùa phòng ngự trong phòng lão. Bởi vậy, nhất định lão sẽ để mắt đến giáo sư Merlot.”
“Thân phận học trò là lá chắn rất hữu hiệu, nhỉ?” Ông pháp sư bất đắc dĩ nói, “Vậy là ta không còn bất cứ lý do gì để cự tuyệt mi nữa?”
“Vì trường học.” Albus nói, “Tôi biết ngài rất yêu Hogwarts, giống như tôi… Mà hiệu trưởng Black và giáo sư Dippet, ai có thể bảo vệ Hogwarts tốt hơn, tôi tin ngài cũng hiểu rõ.”
Ông pháp sư thở dài rất khẽ.
“Có lẽ mi sẽ là lựa chọn tốt hơn nữa.” Ông lầu bầu, “Nếu như mi sinh sớm hơn ba mươi năm.”
Albus bật cười.
“Có lẽ về sau tôi sẽ cố gắng làm chuyện này.” Cậu nhún vai, “Tôi cũng rất hứng thú với việc dạy học. Có điều bây giờ nếu như tôi muốn tiếp tục ở lại Hogwarts, thì nhất định phải vào được phòng hiệu trưởng… Nếu như tôi không làm, Aberforth sẽ vung đũa phép nhắm thẳng hiệu trưởng mất.”
“Thật tuyệt vời.” Ông pháp sư châm chọc, “Ba tấn công Muggle, em trai tấn công tộc trưởng gia tộc Máu Trong… Đời này mi không cần gì vui hơn nữa.”
“Tôi không quan tâm chuyện của người khác.” Albus bình thản nói, “Nhưng tôi cần có trách nhiệm với sự an toàn của em trai mình.”
Ông pháp sư thở dài một tiếng rất lớn, sau đó nói mấy lời bằng thứ âm thanh rin rít chói tai.
“Ngài biết Xà Ngữ?” Albus kinh ngạc nhìn ông ta, “Ngài cũng là đời sau của Slytherin?”
“Đời sau chết tiệt.” Mặt ông pháp sư không chút cảm xúc, “Lúc còn đi học, ta luôn là kẻ thù với Gaunt, giống như em trai mi với Arcturus Black. Nhưng chính vì vậy mà bức tranh của ta mới tránh được họa. Nếu như coi bị Tử Xà tấn công làm cho rách mặt cũng là kết quả tốt?”
“Nói vậy tức là chính Gaunt đã dán bức tranh của ngài trong góc hành lang?” Albus hỏi.
“Bây giờ ta đã không còn giận nó nữa.” Ông pháp sư bình thản nói, “Nhất là mỗi lần nhìn thấy thằng nhãi Marvolo Gaunt kia giả vờ điên, ta đều cảm thấy vui sướng. Sau khi nó bị đuổi học, có lẽ ta là người buồn nhất.”
Hai giờ sáng hôm sau, một bóng đen gần như không gây ra bất cứ tiếng động gì xuất hiện trên hành lang trước cửa phòng hiệu trưởng.
“Không được làm bẩn vinh quang thuần huyết.” Giọng nói trầm trầm vang lên, con thú đá ngoài phòng hiệu trưởng ngáp một cái.
“Hiệu trưởng thích gặp khách vào buổi tối từ lúc nào thế?” Con thú đá lầu bầu, lười biếng lăn người sang một bên.
Albus nhẹ nhàng bước vào cầu thang xoáy tròn, đồng thời, trong khoảnh khắc đó thi triển một bùa Lú cực mạnh. Cậu không chắc chắn bùa chú này có đánh lừa được bùa chú tự động báo hiệu cho Hiệu trưởng có người tới hay không, vì vậy cậu nhanh chóng chạy lên lầu, vào phòng hiệu trưởng.
Albus phát hiện mình rất may mắn, vì phòng hiệu trưởng lúc này không một bóng người, còn mục tiêu của cậu thì đang ngủ gà ngủ gật trên mặt bàn trong phòng.
Albus nhẹ phất cổ tay, ếm hai bùa chú, sau đó mới đi tới chỗ Nón Phân Loại đang được đặt trên bàn làm việc.
“Nhóc con xuất sắc.” Khi Albus đội Nón Phân Loại lên đầu mình, chiếc nón cất tiếng nói, “Nếu như bây giờ ta phân Nhà lại cho mi, ta vẫn sẽ phân vân giữa Ravenclaw và Gryffindor. Có đầu óc thông minh của Ravenclaw, có sự dũng cảm của Gryffindor. Không có nhiều học trò dám lén vào phòng hiệu trưởng vào ban đêm thế này đâu.”
“Những người bị phát hiện đều đã bị đuổi học, tôi biết.” Albus nói, “Có điều chưa chắc tôi sẽ bị bắt quả tang.”
“Bởi vì mi thay đổi dung mạo?” Nón Phân Loại lắc thân nói, “Nhưng chưa chắc ta sẽ che giấu giúp mi.”
“Có lẽ vậy.” Albus nhún vai, “Tôi có một vài câu muốn hỏi ngài.”
“Ồ.” Nón Phân Loại trầm ngâm, “Hỏi gì? Muốn vào Ravenclaw?”
“Con ưng ở trước cửa Ravenclaw sắp bị tôi hỏi đến ngốc rồi.” Albus bình thản nói, “Tôi muốn biết một chuyện khác hơn.”
“Về người bạn kia của mi?” Không biết Albus có bị ảo giác hay không, cậu nhận ra vẻ hào hứng trong giọng điệu của Nón Phân Loại, “Tên nhóc không biết nên vào Slytherin hay Gryffindor ấy, nó có thể có được huy hoàng ở Slytherin, chắc chắn là vậy. Nhưng nó sẽ có được nhiều thứ hơn nếu ở Gryffindor, có lẽ thế.”
Albus lập tức bị lời nói của Nón Phân Loại thu hút.
“Gellert sẽ có được nhiều thứ hơn nếu ở Gryffindor?” Cậu thấp giọng hỏi lại, “Là thứ gì?”
“Đương nhiên không chỉ là mi.” Nón Phân Loại cười nói, “Dù nó vào Nhà nào, mi và nó sẽ không mỗi người một ngả, ta tin thế… Thực tế thì cậu ta đang làm rất tốt, đám nhóc Gryffindor cũng làm rất tốt. Tên nhóc đó ấy à, thứ quý giá nhất đối với nó là gì cơ chứ.”
“Thứ quý giá nhất?” Albus hỏi, “Là gì?”
Nón Phân Loại uốn éo, không đáp.
“Được rồi.” Albus từ bỏ dò hỏi, nói sang chuyện khác, “Thực ra tôi tò mò về bài hát của ông trước lúc phân Nhà.”
“Bài hát của ta làm sao?” Nón Phân Loại tỏ vẻ như bị xúc phạm, cao giọng nói, “Ta mất một năm để nghĩ ra nội dung và gieo vần…”
Chiếc nón không nói tiếp, bởi vì nó nghe thấy Albus đang khẽ ngâm nga:
“Ta ở đây, ca hát cho các trò nghe,
Là để đưa ra phán đoán, nếu như các trò đặt ta lên đầu.
Ta thấu tỏ con đường các trò sẽ đi,
Chỉ có vào Nhà phù hợp, mới phát huy hết tài năng của các trò.
Ta sẽ không phân người không phù hợp đến Nhà không phù hợp,
Không thể nhìn ra bản tính của các trò, là nỗi nhục ê chề của nón ta.”
Nón Phân Loại trầm mặc.
“Vì sao ngài lại hát như vậy?” Albus sắc sảo hỏi, “Dùng lời ca khẳng định ngài phân Nhà chuẩn xác? Đây vốn không phải phong cách của ngài.”
“Phong cách của ta!” Nón Phân Loại giãy dụa trên đầu Albus, “Ta đã sống hơn chín trăm năm, nhóc ạ, tuổi của mi còn chưa bằng số lẻ của ta… Mi biết gì về phong cách của ta?”
“Bị uy hiếp mà không hề chống cự, hiển nhiên không phải là phong cách của ngài.” Albus khẽ nói, “Hôm nay tôi tới đây không phải vì nghi ngờ việc phân Nhà có công bằng hay không… Nhưng em trai của tôi, Aberforth, bị con trai của Hiệu trưởng ếm Lời Nguyền Tra Tấn, rất nhiều… Nếu như không phải tôi có chút thiên phú về bùa chú trị liệu, rất có thể em ấy đã phát điên rồi. Tôi không thể… tuyệt đối không cho phép… người thân của mình phải chịu tổn thương như vậy.”
Nón Phân Loại trầm mặc, dường như đang sửng sốt vì không ngờ có học trò lại ếm Lời Nguyền Tra Tấn lên bạn mình.
“Trừ phi tôi chết.” Albus nói, “Nếu không tôi tuyệt đối không để cho chuyện này xảy ra lần nữa. Dù cho người bị hại có phải là em trai tôi hay không. Hogwarts tuyệt vời như vậy, chúng ta nên bảo vệ ngôi trường này, chứ không nên thờ ơ khi thấy có người tấn công học trò của trường.”
“Vậy là…” Nón Phân Loại giảo hoạt nói, “Mi muốn ra mặt thay em trai mình?”
“Đó là điểm mấu chốt.” Albus nói, “Nhưng nếu như người bị ếm Lời Nguyền Tra Tấn là học sinh khác thì sao? Nếu như là người mà tôi không quen biết, vậy thì đêm nay tôi có tìm ngài không?”
Sau đó cả Nón Phân Loại và Albus đều trầm mặc.
“Tôi vẫn sẽ tìm ngài.” Cuối cùng Albus nói, “Không chỉ bởi vì Aberforth. Chuyện này khiến tôi vô cùng tức giận. Không chỉ người thân của tôi bị tổn thương, mà Hogwarts cũng bị tổn thương. Có lẽ Hogwarts đang rất đau lòng, nếu như Hogwarts biết học trò của mình bị tra tấn. Đúng vậy, lần này người bị hại là em trai tôi, có lẽ vì vậy mà tôi kích động, nhưng dù là một người tôi không quen biết, tôi cũng sẽ đứng ra. Đây là lựa chọn của trái tim tôi.”
“Gryffindor.” Nón Phân Loại thở dài, “Gryffindor chân chính! Ravenclaw cũng theo lẽ phải, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động đứng ra. Nhóc, vào năm em trai mi nhập học đúng là đã xảy ra một vài chuyện…”
o0o Hết chương 74 o0o