[HP GGAD] Ta muốn nổ tung trường học – Chương 73

AD 3

[HP GGAD] Ta muốn nổ tung trường học

Tác giả: ccabxyz

Chuyển ngữ: Thanh Liên

Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại https://harrypotter0723.wordpress.com/

Vui lòng không RE-UP!


Chương 73

“Nhìn giáo sư Dippet có vẻ rất tức giận.” Galla cắn dĩa ăn, nhìn lên bàn giáo sư, “A, thầy ấy đi tới chỗ Hiệu trưởng? Mình còn tưởng ai đó bất cẩn đốt Quỷ Sa Tăng của thầy ấy cơ.”

Aberforth hừ một tiếng rất nhỏ. Mà trên dãy bàn dài Slytherin, Phineas nhỏ đang tái mặt. Albus nhận ra Arcturus Black không ngồi đó, không biết là bị Hiệu trưởng Black đưa đi đâu hay là nó không muốn ăn.

“Hẳn là sắp có trò hay để xem rồi.” Daniel hả hê nhìn giáo sư Dippet kéo hiệu trưởng Black rời khỏi Đại Sảnh Đường. Mặc dù lão hiệu trưởng có vẻ không muốn, nhưng hình như là khiếp sợ giáo sư Dippet hiếm khi tức giận, hay là ngại bị xấu mặt trước mặt mọi người, lão đành miễn cưỡng theo giáo sư Dippet ra ngoài.

“Không biết là có chuyện gì.” Doge nhỏ giọng nói, “Phải biết không dễ khiến người hiền lành như giáo sư Dippet nổi giận.”

“Mình hy vọng hiệu trưởng Black sẽ sớm mất chức.” Galla nhún vai, “Lão ta thật là con người đáng ghét. Trong trận Quidditch tuần trước, suýt chút nữa lão hủy kết quả mình bắt được trái Snitch… Dù là trong Bách khoa toàn thư về luật Quidditch cũng không có quy định nào về việc ‘bắt được Snitch trên đầu Hiệu trưởng sẽ không được công nhận kết quả’, chẳng lẽ lão muốn tự đặt ra điều 701 hay sao?”

“Cuối cũng lão vẫn trừ Gryffindor năm mươi điểm với lý do Galla vô lễ với Hiệu trưởng.” Julia trầm mặt nói, “Mình thật muốn cho lão biết thế nào mới thực sự là vô lễ… Tuyệt đối không chỉ là lướt qua đầu lão một cách an toàn thôi đâu.”

Albus xoa dĩa ăn trong tay, khi thấy Aberforth quay sang nhìn mình thì lắc đầu rất nhẹ.

Aberforth dường như tức giận, nhưng vẫn lặng lẽ ngồi trở lại ghế.

Mọi người tiếp tục suy đoán thêm một lát nữa, đến giờ lên lớp, tất cả đều theo dòng người đi đến lớp học của mình.

Sân trường không bị thứ gì che khuất, muốn nói gì riêng tư lại an toàn hơn bất cứ căn phòng bí mật nào. Ngay khi vừa ra đến sân trường, giáo sư Dippet và hiệu trưởng Black không còn một kéo một đi theo nữa. Hiệu trưởng Black hất tay giáo sư Dippet ra, sửa sang lại áo choàng của mình.

“Armando thân mến.” Black nói, “Ông tức giận chuyện gì thế? Có đứa học trò nào bất cẩn đốt cây cối bảo bối của ông hả? Ta sẽ đền bù tổn thất cho ông… Đám trẻ vẫn luôn nghịch ngợm, ông tức giận vì chúng thì thật không đáng.”

Ánh mắt giáo sư Dippet gần như bắn ra tia lửa.

“Phineas Black!” Giọng nói của ông vẫn nhỏ như ngày thường, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn, “Nếu như lần này ông muốn nghiêm khắc trừng phạt Arcturus Black, thì tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Hội Đồng Quản Trị… Con của ông tấn công học trò năm nhất, mà ba nó, hiệu trưởng của Hogwarts lại lờ đi không biết!”

Bước chân của hiệu trưởng Black khựng lại.

“Armando.” Lão êm ái nói, “Ta cho rằng quan hệ đồng nghiệp của chúng ta rất tốt.”

“Đúng vậy.” Dippet căm giận nói, “Cho đến khi tôi nhìn rõ ông là người thế nào… Tôi vốn cho rằng ông chỉ là có chút bao che khuyết điểm, chuyện này không vấn đề. Thiên vị Slytherin cũng không sao. Không thích học trò không thuần huyết, đây là đặc điểm của nhà Black rồi. Nhưng lần này là tấn công bạn học đó!” Giáo sư Dippet phất tay một cái thật mạnh, “Đây là sự việc được coi là nghiêm trọng, ông nhất định phải xử lý thỏa đáng!”

“Xử lý thỏa đáng.” Hiệu trưởng Black kéo dài giọng nói, “Bằng cách phạt con ta sao?”

“Nó không chỉ là con của ông.” Giáo sư Dippet nói, “Nó còn là học trò Hogwarts!”

“E là ta phải khiến ông thất vọng rồi, ông bạn ạ.” Hiệu trưởng Black vẫn nói bằng giọng điệu thường ngày, “Trừ Slytherin mười điểm, vì Arcturus tấn công bạn học. Như vậy đã được chưa? Ta đã cấm túc Arcturus, hàng tuần phải đến phòng hiệu trưởng giúp ta xử lý văn bản, cho đến cuối học kỳ. Ta nghĩ nó đã nhận được một bài học rồi.”

Giáo sư Dippet tức giận đến nói không ra lời, ngón tay run rẩy.

“Còn nữa….” Hiệu trưởng Black ngạo mạn nói, “Hôm qua, lúc ta đang xử lý chuyện này, có kẻ đánh Choáng ta. Ta cho rằng đó không thể là chuyện một phù thủy chưa trưởng thành có thể làm được. Trên người ta có ếm bùa chú phòng ngự cao cấp, ta cho rằng chỉ có Ngày hôm qua ta ở xử lý chuyện này thời điểm, có người đem ta đánh hôn mê. Ta cho rằng chỉ có Pháp Thuật Hắc Ám vô cùng mạnh mới có thể đánh Choáng ta. Ông hãy xử lý chuyện này đi, Phó hiệu trưởng Hogwarts, đừng lãng phí thời gian với chuyện đám trẻ đánh nhau vặt vãnh này nữa.”

Thân thể giáo sư Dippet lảo đảo, “Ông không thể! Phineas, nhất định tôi sẽ báo cáo với Hội Đồng Quản Trị…”

“Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị.” Hiệu trưởng Black mềm giọng nói, “Ta đã báo cáo chuyện này với Maxwell Malfoy. Ông ấy nói sẽ báo cáo lại với Hội Đồng Quản Trị.”

Giáo sư Dippet tựa như vừa bị người đấm lên ngực, loạng choạng lui về sau một bước.

“Ông bạn già của tôi ơi.” Hiệu trưởng Black thở dài nói, “Xưa này chúng ta hợp tác rất ăn ý, chớ vì chuyện nhỏ này mà làm mất hòa khí, có đúng không?”

Môi giáo sư Dippet run run, im lặng nhìn hiệu trưởng Black. Lão đang cười giảo hoạt, thậm chí còn nháy mắt với ông, rồi xoay người rời đi.

Giáo sư Dippet ôm mặt, đi đến cây cổ thụ bên hồ, ngồi xuống, tựa lên gốc cây.

“Giáo sư Dippet.” Tiếng gọi khẽ khàng của người giữ khóa Hogwarts, Peru Shorter. Lão đang dùng đũa phép điều khiến một đống công cụ theo mình, lúc này nửa ngồi xổm, lo lắng nhìn giáo sư Dippet, “Ngài ổn chứ?”

“Tôi không biết.” Giáo sư Dippet ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nói, “Có lẽ tôi nên từ chức… Peru, một Chủ nhiệm Nhà mà ngay cả học trò cũng không bảo vệ được… Ông bạn của tôi, lúc tôi nhìn thấy trò Nikkor và trò Raglan nằm trong Bệnh thất, tôi chợt nhận ra mình phải gì đó cho các trò ấy và ngôi trường này… Nhưng, ông cũng thấy rồi đó.” Giáo sư Dippet xòe hai bàn tay ra, giơ lên cao, “Tôi chẳng làm được gì cả.”

“Giáo sư Dippet.” Lão Shorter nhẹ giọng nói, “Nhưng mà ông không thể rời đi… Nếu như ông đi, sẽ không còn ai có thể bảo vệ đám trẻ được nữa, có đúng không? Thằng nhóc Black kia… Arcturus, gần như là đứa trẻ tàn nhẫn nhất mà tôi từng gặp, có lẽ gần như có thể so sánh với thằng nhóc Gaunt bị đuổi học hai năm trước. Nhưng mà, Armando, tuy hai chuyện này giống nhau, nhưng cách xử lý thì không. Nếu ông đi rồi, sợ rằng đám học trò sẽ càng phải chịu bất công hơn.”

“Nhưng mà tôi có thể làm gì đây?” Giáo sư Dippet lại cúi đầu ôm mặt, “Tôi phải làm gì đó… Nhưng tôi không thể… Gia tộc Black và gia tộc Malfoy gần như là hai gia tộc lớn mạnh nhất trong Hội đồng quản lý của trường học, bọn họ còn khống chế được bốn, năm nhà khác. Nếu như tôi có ý kiến với Hội Đồng Quản Trị chưa chắc đã có kết quả như mong muốn.”

“Bọn họ chỉ có thể khống chế được sáu phiếu biểu quyết, hơn nữa cũng không phải là dễ dàng sai bảo, mà có ràng buộc về lợi ích.” Lão Shorter nghiêm túc nói, “Có lẽ chúng ta còn cơ hội.”

“Dù là như thế…” Giáo sư Dippet nói, “Chúng ta cũng không đủ khả năng để có được phiếu biểu quyết của bọn họ.”

“Chưa chắc đâu, giáo sư Dippet.” Giọng nói của Albus đột ngột vang lên bên cạnh, “Con cho là chúng ta hoàn toàn có thể kháng nghị với Hội Đồng Quản Trị theo đúng trình tự. Nếu như gia tộc Malfoy biết có thể áp chế gia tộc Black, con tin họ sẽ làm như vậy.”

Giáo sư Dippet sửng sốt nhìn thiếu niên tóc dài đỏ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.

“Merlin hỡi… Trò Dumbledore, sao trò còn chưa lên lớp… À…”

Ông thở dài một hơi, hẳn là vừa nhớ ra Albus có Xoay Thời Gian. Có điều ông không trách cứ Albus sử dụng Xoay Thời Gian tùy tiện, chỉ lắc đầu nói, “Trò Dumbledore, cảm ơn lời an ủi của trò… Nhưng gia tộc Malfoy và gia tộc Black đã kết đồng minh bao đời nay, dù giữa họ có mâu thuẫn, người ngoài cuộc như chúng ta cũng không dễ làm mối quan hệ đó lung lay. Trò nên trở vào lâu đài đi, đọc sách, lên lớp hay làm thí nghiệm gì đó tùy trò. Bài viết của trò trên tạp chí Thuật Biến Hình ngày nay rất xuất sắc, đến cả phu nhân Marchbanks cũng đánh giá trò rất cao. Hình như Bộ Pháp thuật đang thảo luận về việc thưởng cho trò Huân chương Merlin đệ tam đẳng, bởi vì bài viết của trò đã giải quyết một vấn đề rất khó trong Thuật Biến Hình. Cụ thể thế nào trò có thể hỏi giáo sư Smith, hẳn là ông ấy sẽ nói chuyện này với trò trong mấy ngày tới.”

Albus mỉm cười nhìn giáo sư Dippet thoáng cái đã khôi phục dáng vẻ phó hiệu trưởng, đến khi ông lại thở dài một hơi.

“Được rồi, ta không nên lải nhải như vậy, đúng không?” Giáo sư Dippet cười khổ nhìn cậu, “Nhưng đây có lẽ là những lời cuối cùng ta nói với trò trong thân phận giáo sư. Trò Dumbledore, trò là học trò xuất sắc nhất ta từng dạy. Có lẽ trò Grindelwald cũng vậy. Nhưng vì trò ấy không ở đây an ủi ta, cho nên ta đã lược đi từ ‘một trong’.”

Lão Shorter và Albus đều bật cười, giáo sư Dippet cũng cười khổ một cái.

“Giáo sư Dippet.” Albus hạ giọng nói, “Có lẽ chỉ là một chút an ủi… Nếu như thầy có thể nói cho con biết mật khẩu phòng hiệu trưởng, có lẽ con có thể làm được gì đó.”

Lão Shorter lo lắng nhìn giáo sư Dippet, lúc này ông đang nhìn Albus chằm chằm, mà Albus thì thản nhiên mặc ông dò xét.

“Trò muốn vào phòng hiệu trưởng?” Giáo sư Dippet trầm giọng nói, “Trò định làm gì?”

“Có một manh mối.” Albus mỉm cười, “Nhưng chỉ có thể tìm trong phòng hiệu trưởng.”

“Nếu như trò có bất kỳ phát hiện gì…” Giáo sư Dippet nghiêm giọng nói, “Có thể nói cho ta biết, ta sẽ đến phòng hiệu trưởng…”

“Con nghĩ không nên để hiệu trưởng Black có thêm lý do để làm hại thầy.” Albus nói, “Học trò xuất hiện trong phòng hiệu trưởng có thể cho là đang thám hiểm, còn giáo sư, nhất là phó hiệu trưởng, xuất hiện trong phòng hiệu trưởng, giáo sư Dippet, như vậy chẳng khác nào công sức bỏ biển. Sợ rằng chẳng những không đuổi được hiệu trưởng Black, lại phải nghênh đón một phó hiệu trưởng họ Malfoy, hoặc là Yaxley.”

Ánh mắt Dippet thâm trầm nhìn Albus, cậu lặng lẽ nhìn lại ông.

“Hi vọng ta không quyết định sai lầm.” Cuối cùng phó hiệu trưởng Hogwarts thở dài nói, “Không được làm bẩn vinh quang thuần huyết.”

“Thật là một mật khẩu đậm phong cách Black.” Albus thở dài, “Trong một gia tộc như thế sao có thể chấp nhận lời nói phản kháng.”

Cậu không giải thích hàm nghĩa của câu nói vừa rồi, chỉ đứng dậy, nhìn về phía đỉnh lâu đài Hogwarts cao vút. Đỉnh lâu đài giống như một thanh kiếm, đâm thẳng lên không trung.

o0o Hết chương 73 o0o

Bình luận về bài viết này